Giờ đây Jeon Jungkook cũng đã hết cách, dường như chỉ cần buông tay sẽ thấy đau ngay, dường như chỉ có lặng lẽ ôm người này mới thấy mình toàn vẹn.
Hắn cứ thế ôm Kim Taehyung lái xe về Jeon gia. Suốt đường đi, Kim Taehyung vẫn nhắm mắt, nửa vì đã mất máu không ít và cơn chóng mặt mà cái lạnh toàn thân mang đến, nửa kia, có lẽ là bởi nỗi sợ hãi mong manh. Cậu không dám mở mắt ra nhìn, cậu luôn thấy hoài nghi, bắt đầu từ lúc trong làn nước ướt đẫm chật vật đứng lên, được Jeon Jungkook ôm lấy dường như mọi thứ đều trở nên thiếu chân thực. Cậu không dám nghĩ người đang ôm mình, ngữ khí ôn hoà nói chuyện bên tai mình là Jeon Jungkook, lại càng không dám mở mắt ra xác nhận.
Có lẽ bởi vì lòng bàn chân không chạm đất khiến những việc sau đó vào phòng, thay quần áo khô ráo sạch sẽ cảm giác đều như một giấc mơ.
Vết thương trên đầu cũng được băng bó lại lần nữa, có một bàn tay mát rượi dừng trên trán cậu.
Alpha Jeon JungkookCòn đau không? Đỡ hơn chút nào chưa?
Kim Taehyung ngập ngừng “Ừ” một tiếng, giống như muốn xác định rõ đây là nơi nào, mình rốt cuộc là đang tỉnh hay mơ.
Alpha Jeon JungkookĐau đầu lắm hả? Ngủ một lát đi
Kim Taehyung ngỡ ngàng một chốc, chưa kịp nói năng gì đã bị hắn phủ chăn lên.
Alpha Jeon JungkookNgủ đi…
Kim Taehyung chỉ cảm thấy những chuyện này đều nằm ngoài khả năng lý giải của cậu, căng thẳng đến mê mị nửa ngày mới lúng búng.
Nhưng nhắm mắt lại, qua thật lâu mà người bên giường vẫn chưa bỏ đi, cậu chỉ có thể nằm cứng đờ, một chút buồn ngủ cũng không có. Trong phòng im ắng rất lâu, hai người không nói không rằng đối diện nhau, sự tĩnh lặng khó lường khiến tim Kim Taehyung ngày càng đập dữ dội, chóp mũi cũng bắt đầu rịn mồ hôi li ti, mạch máu nhàn nhạt cũng nổi lên rõ nét hơn dưới lớp da tái nhợt.
Alpha Jeon JungkookTaehyung à...
Nghe ngữ khí của hắn, cậu biết Jeon Jungkook sắp sửa ra lệnh cho mình, yết hầu giật lên, cậu mở to mắt ra. Người ngồi bên cạnh đang lùa ngón tay vào mái tóc hắn vừa lau khô, mài xuôi nếp tóc như đang vuốt ve.
Alpha Jeon JungkookCậu quay về đi
Alpha Jeon JungkookNgày mai dọn về ngay nhé?
Alpha Jeon JungkookKhông, đêm nay cứ ở đây, sáng mai cũng đừng đi
Alpha Jeon JungkookĐồ đạc để tôi sai người lấy về cho cậu
Kim Taehyung trầm mặc một lúc, cũng chẳng lộ vẻ hưng phấn của chú cún trung thành như hắn những tưởng, trái lại còn quay đầu né khỏi tay hắn, ủ rũ nói.
Beta Kim TaehyungThôi đi, sếp à
Beta Kim TaehyungCố ý bảo tôi về làm gì?
Beta Kim TaehyungKhông đầy một tháng lại đuổi tôi đi
Beta Kim TaehyungLần nào anh cũng thế
Beta Kim TaehyungToàn bắt tôi loăng quăng chạy tới chạy lui, tôi cũng biết mệt mà…
Kim Taehyung tự giễu cười khổ một tiếng.
Beta Kim TaehyungSếp, anh cũng lớn rồi, đừng mê chơi hoài nữa
Beta Kim TaehyungTôi đã từng tuổi này, cũng chẳng hợp chơi đùa
Beta Kim TaehyungTừ lúc anh vào lớp mười hai luôn ném thứ nọ thứ kia đi rồi bảo tôi lượm về, còn đứng một bên bấm giờ, nếu không về kịp thời gian quy định thì phải chạy đi lượm lần nữa
Beta Kim TaehyungAnh có nhớ cây ná anh thường xài không?
Beta Kim TaehyungSức anh thì mạnh, lần nào cũng bắn đi xa tít…
Kim Taehyung cười khổ hồi tưởng lại, lông mi cậu ươn ướt.
Beta Kim TaehyungĐúng là anh bốc đồng… vậy mà lần nào tôi cũng đều ra sức chạy…
Beta Kim TaehyungLúc nhỏ khờ thiệt, anh có rút ngắn thời gian cách mấy tôi cũng cắm đầu cắm cổ chạy mải miết
Beta Kim TaehyungBiết rõ với tốc độ của mình dù có chạy thục mạng cũng chẳng thể làm anh vừa lòng được, vậy mà hễ nghe thấy tiếng là cứ lao ù tới trước
Beta Kim TaehyungTuổi trẻ… đúng là giàu sức sống…
Beta Kim TaehyungThế nhưng tôi hiện giờ đã không chạy nổi nữa rồi
Bất ngờ bị cậu nhắc lại vanh vách những chuyện xấu ngày xưa, Jeon Jungkook có phần chật vật ho khan.
Alpha Jeon JungkookĐó, đó là chuyện xưa lắm rồi, bây giờ không giống vậy đâu…
Kim Taehyung dường như vẫn muốn nói gì đó, yết hầu lại giật lên giật xuống vài lần mới thở dài.
Beta Kim TaehyungGiống nhau cả thôi, sếp à, giống nhau cả thôi
Beta Kim TaehyungTôi là loại người đó, tôi chỉ thích đàn ông
Kim Taehyung khó nhọc nói, nhưng giọng nói vừa chậm vừa rành mạch, chỉ có sự tuyệt vọng cùng cực mới cho cậu dũng khí nói hết những lời này từng chữ từng chữ một.
Beta Kim TaehyungHơn nữa lúc nào tôi cũng thế với anh…
Dừng lại một chút, cuối cùng cậu vẫn khó mà mở miệng.
Beta Kim TaehyungAnh cũng biết rồi đó, sếp
Beta Kim TaehyungCho nên để tôi dọn về là không nên đâu
Beta Kim TaehyungCó một người như tôi ở cạnh anh làm việc, không được dăm bữa nửa tháng anh lại thấy bức bối, rồi vẫn phải đuổi tôi đi thôi
Beta Kim TaehyungThế nên cũng chẳng cần tốn công dọn về chi đâu, sếp à
Giống như cam chịu mà cũng như ngượng ngập, Kim Taehyung cười, kéo cao mền lên.
Beta Kim TaehyungĐêm nay thật lòng cảm ơn anh, sáng mai tôi đi
Mặt cậu đột nhiên bị giữ chặt, Kim Taehyung chẳng kịp phản ứng lại, do dự ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt hắn dí sát lại.
Alpha Jeon JungkookKhông phải thế…
Alpha Jeon JungkookKhông phải, lần này không giống đâu… tôi…
Có thứ gì đó khô ráo ấm áp chạm tới môi cậu, Kim Taehyung chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần cứng lại, trở nên máy móc.
Môi đè lên môi, động tác mút nhẹ làm cả người cậu cứng đờ, khó tin mở tròn mắt, muốn xem rõ người trước mặt và vẻ mặt của hắn, nhưng lại đang ở quá gần, có cố cách mấy cũng chỉ thấy được một mảng mơ hồ, hơn nữa mỗi lúc càng mơ hồ, hỗn độn thành một khối.
Alpha Jeon JungkookTaehyung à…
Trái tim sắp nhào khỏi lồng ngực, tay chân run run không nghe cậu sai khiến, yết hầu thắt lại từng đợt.
Alpha Jeon JungkookTaehyung à
Thế này là thế nào? Cùng hắn… hôn môi?
Alpha Jeon JungkookAnh thích em
Alpha Jeon JungkookVô cùng thích em
Lại nằm mơ rồi sao? Đến giờ này vẫn không biết liêm sỉ mơ mộng kiểu này… Khi tỉnh lại cứ cảm thấy xấu hổ. Vọng tưởng cái gì chứ? Đừng ngốc thế nữa…